10/06/2014
(Xã hội) - “Không ăn sẽ chết, mà ăn sẽ chết nhanh hơn” – câu nói tỏ rõ sự bất lực về thực phẩm Trung Quốc nhiễm độc tràn lan trên thị trường.
“Không ăn sẽ chết, mà ăn sẽ chết nhanh hơn” – câu nói tỏ rõ sự bất lực về thực phẩm nhiễm độc tràn lan trên thị trường. Họ bất lực vì không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, cứ nhắm mắt nuốt độc vào người. Người tiêu dùng thông thái bây giờ cũng chỉ còn biết than trời, trông mong vào sự may mắn. Còn những thủ thuật của một bộ phận nông dân Trung Quốc thì vô biên. Chim trời, cá nước cũng chết vì độc.
Cá tung tăng trong thùng hóa chất
Trung Quốc trong những thập niên gần đây đã vươn lên trở thành nhà cung cấp thực phẩm số một thế giới. Tuy nhiên, song song với đó, thực phẩm Trung Quốc cũng là mặt hàng chứa độc tố cao nhất toàn cầu. Họ cung cấp nguồn sống đồng thời cũng đưa đến cái chết. Môi trường Hoa Lục giờ như một bãi rác đầy chất độc hại như kim loại nặng, tiền chất gây ung thư. Có nghĩa rằng, mọi thứ có xuất xứ “made in China” khiến cả thế giới đang hết sức thận trọng.
Trung Quốc có tự hào hay không khi họ là quốc gia cung cấp thủy sản hàng đầu thế giới. Ngành thủy sản nước này đã trực tiếp bóp chết những nhà nuôi trồng trên chính đất Mỹ để chiếm lĩnh thị trường. Nhưng, chúng ta hãy xem họ đã làm thế giới phải khiếp đảm như thế nào khi nhồi độc vào thủy sản và cách thức họ sản xuất, chế biến quả đúng như một cơn ác mộng.
Sông Dương Tử chảy dài suốt mấy nghìn dặm qua các thành phố đang trên đà phát triển rực rỡ của Trung Quốc. Nguồn nước ngọt cực lớn này là điều kiện thuận lợi để mở rộng ngành nuôi trồng thủy sản. Chính tại đây, một khối lượng lớn thủy sản nhiễm bẩn được bung tỏa đi khắp thế giới. Vậy họ đã tạo ra sự bẩn thỉu, độc hại này như thế nào? Trước tiên hãy nhìn vào đất nước Hoa Lục rộng lớn hơn 1 tỷ người này. Người ta thống kê chỉ có một nửa trên tổng số hàng chục triệu địa điểm sản xuất công nghiệp, chế biến nông nghiệp là có cơ sở xử lý nước thải. Những khu công nghiệp ở Trùng Khánh, Thành Đô đang dồn chất độc ra sông Dương Tử. Dòng nước này đã mang chất độc hại đi khắp đồng bằng rộng lớn phía đông Trung Quốc.
Không chỉ có 20 triệu người Trung Quốc đang uống nước thạch tín mà còn trên 60% tôm cá được nuôi trong môi trường nước cực kỳ độc hại. Để có một sản lượng cao, người chăn nuôi Trung Quốc đã dồn ứ hàng trăm loại tôm, cá vào trong cùng một bể nuôi. Chất thải của bể nuôi không được xử lý, những vi khuẩn ký sinh trên cơ thể tôm, cá sinh sôi. Họ đã xử lý việc này ra sao? Họ bơm vào bể nuôi hàng chục loại kháng sinh, thuốc kháng khuẩn, thuốc kháng nấm vô tội vạ. Đặc biệt là các loại thuốc nhuộm khiến cơ thể cá, tôm bị nhiễm độc cực nặng.
Thịt tôm, cá đồng loạt bị nhiễm các chất chloramphenicol, fluoroquinolones cho tới nitrofurans ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe người sử dụng. Có thể nói rằng, con cá đã người Trung Quốc tẩm độc từ khi còn trong trứng cho đến khi nó nằm trên bàn ăn. Chúng ta tự hỏi, một con cá nuôi ở bể hóa chất khi được vớt lên bán đã là hết quy trình “tẩm độc” chưa? Xin trả lời là chưa. Những con cá nhiễm độc này khi vớt lên khỏi bể sẽ chết trong tích tắc. Người nuôi Trung Quốc đã làm gì để nó sống lâu? Họ đã cho thêm chất Malachite Green (MG), là phẩm nhuộm công nghiệp độc hại. Chất này có tác dụng diệt khuẩn và kéo dài thời gian sống của tôm cá. Ở Trung Quốc chất này được bán tràn lan với cái giá rất rẻ, và tất nhiên họ biết đó là chất gây ung thư. Ngoài ra nó còn gây ra các bệnh hiếm gặp như bệnh thiếu máu cho tới việc làm suy giảm khả năng sử dụng kháng sinh chữa bệnh của cơ thể con người.
Sự thâm độc trắng trợn hơn là ở chính những nhà máy chế biến thủy sản Trung Quốc. Họ ngang nhiên dùng những chất như khí carbon monoxide để làm cho miếng fi-lê cá có màu đỏ tươi. Trò lừa đảo rất “nghệ thuật” này đã khiến hàng triệu người lầm tưởng rằng con cá được đóng gói khi còn tươi nguyên. Những kẻ lừa đảo thì cười khoái trá nhét tiền vào đầy túi khi vừa ra tay “sát hại” được vô số người.
Sự thật nào tồn tại trong bụng con lươn
Phúc Kiến, Trung Quốc nổi tiếng là vùng nuôi trồng thủy sản lớn. Đất chật, người đông chưa đến thảm cảnh đạp lên đầu nhau mà thở nhưng sự thật là môi trường ở đây đã ô nhiễm nghiêm trọng. Những cơ sở nuôi trồng thủy sản ồ ạt xả thải ra môi trường khiến sinh vật tự nhiên chết ngay từ trong trứng. Con người đối diện với bệnh tật. Trong viễn cảnh đen tối đó, điều ngạc nhiên là những người nông dân Phúc Kiến vẫn giàu lên nhanh chóng nhờ chăn nuôi. Họ giàu lên nhờ nuôi lươn, nuôi ếch bằng những kinh nghiệm hết sức tinh vi.
Có một thời gian thương lái Trung Quốc sang Việt Nam thu gom ếch với giá cao. Người Việt Nam kéo nhau đi bắt ếch cho bằng sạch bán cho họ. Người dân đồn đãi rằng, Trung Quốc “chơi xỏ” Việt Nam. Bởi, con ếch là loài rất có lợi cho nông nghiệp, giúp nông dân diệt trừ sâu bọ hại hoa màu. Nhưng không biết họ “chơi xỏ” như thế nào. Hóa ra, thời đó, Trung Quốc lạm dụng thuốc trừ sâu, ếch chết không còn một bóng. Giờ thì, người Trung Quốc có cả vùng chuyên nuôi ếch xuất ngược sang việt Nam. Và người Việt Nam đang ăn con ếch mang trong mình hàng chục loại thuốc trừ sâu của Trung Quốc.
Trái với con ếch, con lươn chưa từng bị người Trung Quốc làm nên “cơn sốt” ở Việt Nam. Nhưng đến thời điểm này thì con lươn Trung Quốc đã thực sự nguy hiểm. Chính người nông dân Trung Quốc đã tiết lộ những “bí kíp” được cho là nguyên tắc bất di, bất dịch của người nuôi lươn.
Triệu Chính Chính là một nông dân có trang trại nuôi lươn ở Phúc Kiến. Nhờ nuôi lươn mà người nông dân họ Triệu này gây dựng được một cơ ngơi hoành tráng, đầy đủ tiện nghi. Ông ta được chính quyền địa phương tặng danh hiệu gương điển hình ưu tú trong lao động sản xuất. Thế nhưng, những gì ông ta làm để có cái danh hiệu như thế thì thật đáng sợ. Ông Triệu giới thiệu, nhà ông ta có 118 bể nuôi lươn. Tháng nào ông ta cũng có lươn xuất khẩu đi nhiều nước.
- Mỗi tháng ông xuất bao nhiêu lươn?
- Gần một tấn.
- Thị trường chính là ở đâu vậy?
- Tôi chỉ cung cấp thôi. Ở đây có những nhà chuyên xuất khẩu, tôi đảm bảo nguyên liệu cho họ. Tôi được biết họ xuất khẩu đi Mỹ, châu Âu và các nước trong khu vực.
- Nó thực sự an toàn chứ, ý chúng tôi là thịt lươn nuôi như thế này…
- Tất nhiên là an toàn. Nó rất ngon và được ưa chuộng.
Triệu Chính Chính cho biết những con lươn đồng và lươn nuôi có sự khác biệt rất lớn. Những con lươn đồng có màu da vàng óng nhưng lươn trong bể của ông ta lại có màu đen trắng. Lý giải cho điều này, ông ta cho biết là lượng bùn trong bể ít, lại bị nhiễm nhiều chất độc, trong đó có lượng thức ăn thừa làm cho lươn bị biến đổi màu da. Nhưng có một bí mật lớn hơn trong nghề nuôi lươn ở Phúc Kiến là những người nông dân này còn kiêm cả vai trò “bác sĩ sản khoa” cho lươn. Chính xác là họ đã thường xuyên cho lươn uống thuốc ngừa thai. Tại sao vậy?
Người nông dân ưu tú họ Triệu nói rằng, cho lươn uống thuốc ngừa thai để nó tăng trưởng nhanh. Trong chu kỳ sinh trưởng, nếu lươn mang thai sẽ làm chậm sự phát triển, giảm trọng lượng và người nông dân sẽ thất thu.
- Vậy đó là thuốc ngừa thai của người sao?
- Đúng thế. Chúng tôi chỉ dùng với lượng nhỏ, trộn lẫn thức ăn đã được làm ướt. Lươn sẽ không mang thai và lớn rất nhanh.
- Thuốc đó mua ở đâu?
- Người ta bán ở chợ. Nó được điều chế dạng lỏng hoặc dạng bột đóng gói. Giá chỉ từ 8 đến 35 tệ cho một gói trọng lượng 1kg.
- Nó vẫn an toàn ư?
- Nó vẫn an toàn.
Trên thực tế, chính quyền địa phương đã cấm người nông dân cho lươn uống thuốc ngừa thai của người. Lươn sẽ hấp thu vào cơ thể một lượng thuốc ngừa thai và điều này sẽ gây ngộ độc cho con người khi sử dụng. Và như thế tức là, khi chúng ta ăn những con lươn được nhập từ Trung Quốc tức là chúng ta đang ăn thuốc ngừa thai.
(Theo Công Lý)
http://trandaiquang.net/rung-minh-ca-tom-song-trong-be-hoa-chat-tom-uong-thuoc-ngua-thai.html
(Xã hội) - “Không ăn sẽ chết, mà ăn sẽ chết nhanh hơn” – câu nói tỏ rõ sự bất lực về thực phẩm Trung Quốc nhiễm độc tràn lan trên thị trường.
“Không ăn sẽ chết, mà ăn sẽ chết nhanh hơn” – câu nói tỏ rõ sự bất lực về thực phẩm nhiễm độc tràn lan trên thị trường. Họ bất lực vì không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, cứ nhắm mắt nuốt độc vào người. Người tiêu dùng thông thái bây giờ cũng chỉ còn biết than trời, trông mong vào sự may mắn. Còn những thủ thuật của một bộ phận nông dân Trung Quốc thì vô biên. Chim trời, cá nước cũng chết vì độc.
Cá tung tăng trong thùng hóa chất
Trung Quốc trong những thập niên gần đây đã vươn lên trở thành nhà cung cấp thực phẩm số một thế giới. Tuy nhiên, song song với đó, thực phẩm Trung Quốc cũng là mặt hàng chứa độc tố cao nhất toàn cầu. Họ cung cấp nguồn sống đồng thời cũng đưa đến cái chết. Môi trường Hoa Lục giờ như một bãi rác đầy chất độc hại như kim loại nặng, tiền chất gây ung thư. Có nghĩa rằng, mọi thứ có xuất xứ “made in China” khiến cả thế giới đang hết sức thận trọng.
Trung Quốc có tự hào hay không khi họ là quốc gia cung cấp thủy sản hàng đầu thế giới. Ngành thủy sản nước này đã trực tiếp bóp chết những nhà nuôi trồng trên chính đất Mỹ để chiếm lĩnh thị trường. Nhưng, chúng ta hãy xem họ đã làm thế giới phải khiếp đảm như thế nào khi nhồi độc vào thủy sản và cách thức họ sản xuất, chế biến quả đúng như một cơn ác mộng.
Sông Dương Tử chảy dài suốt mấy nghìn dặm qua các thành phố đang trên đà phát triển rực rỡ của Trung Quốc. Nguồn nước ngọt cực lớn này là điều kiện thuận lợi để mở rộng ngành nuôi trồng thủy sản. Chính tại đây, một khối lượng lớn thủy sản nhiễm bẩn được bung tỏa đi khắp thế giới. Vậy họ đã tạo ra sự bẩn thỉu, độc hại này như thế nào? Trước tiên hãy nhìn vào đất nước Hoa Lục rộng lớn hơn 1 tỷ người này. Người ta thống kê chỉ có một nửa trên tổng số hàng chục triệu địa điểm sản xuất công nghiệp, chế biến nông nghiệp là có cơ sở xử lý nước thải. Những khu công nghiệp ở Trùng Khánh, Thành Đô đang dồn chất độc ra sông Dương Tử. Dòng nước này đã mang chất độc hại đi khắp đồng bằng rộng lớn phía đông Trung Quốc.
Không chỉ có 20 triệu người Trung Quốc đang uống nước thạch tín mà còn trên 60% tôm cá được nuôi trong môi trường nước cực kỳ độc hại. Để có một sản lượng cao, người chăn nuôi Trung Quốc đã dồn ứ hàng trăm loại tôm, cá vào trong cùng một bể nuôi. Chất thải của bể nuôi không được xử lý, những vi khuẩn ký sinh trên cơ thể tôm, cá sinh sôi. Họ đã xử lý việc này ra sao? Họ bơm vào bể nuôi hàng chục loại kháng sinh, thuốc kháng khuẩn, thuốc kháng nấm vô tội vạ. Đặc biệt là các loại thuốc nhuộm khiến cơ thể cá, tôm bị nhiễm độc cực nặng.
Thịt tôm, cá đồng loạt bị nhiễm các chất chloramphenicol, fluoroquinolones cho tới nitrofurans ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe người sử dụng. Có thể nói rằng, con cá đã người Trung Quốc tẩm độc từ khi còn trong trứng cho đến khi nó nằm trên bàn ăn. Chúng ta tự hỏi, một con cá nuôi ở bể hóa chất khi được vớt lên bán đã là hết quy trình “tẩm độc” chưa? Xin trả lời là chưa. Những con cá nhiễm độc này khi vớt lên khỏi bể sẽ chết trong tích tắc. Người nuôi Trung Quốc đã làm gì để nó sống lâu? Họ đã cho thêm chất Malachite Green (MG), là phẩm nhuộm công nghiệp độc hại. Chất này có tác dụng diệt khuẩn và kéo dài thời gian sống của tôm cá. Ở Trung Quốc chất này được bán tràn lan với cái giá rất rẻ, và tất nhiên họ biết đó là chất gây ung thư. Ngoài ra nó còn gây ra các bệnh hiếm gặp như bệnh thiếu máu cho tới việc làm suy giảm khả năng sử dụng kháng sinh chữa bệnh của cơ thể con người.
Sự thâm độc trắng trợn hơn là ở chính những nhà máy chế biến thủy sản Trung Quốc. Họ ngang nhiên dùng những chất như khí carbon monoxide để làm cho miếng fi-lê cá có màu đỏ tươi. Trò lừa đảo rất “nghệ thuật” này đã khiến hàng triệu người lầm tưởng rằng con cá được đóng gói khi còn tươi nguyên. Những kẻ lừa đảo thì cười khoái trá nhét tiền vào đầy túi khi vừa ra tay “sát hại” được vô số người.
Sự thật nào tồn tại trong bụng con lươn
Phúc Kiến, Trung Quốc nổi tiếng là vùng nuôi trồng thủy sản lớn. Đất chật, người đông chưa đến thảm cảnh đạp lên đầu nhau mà thở nhưng sự thật là môi trường ở đây đã ô nhiễm nghiêm trọng. Những cơ sở nuôi trồng thủy sản ồ ạt xả thải ra môi trường khiến sinh vật tự nhiên chết ngay từ trong trứng. Con người đối diện với bệnh tật. Trong viễn cảnh đen tối đó, điều ngạc nhiên là những người nông dân Phúc Kiến vẫn giàu lên nhanh chóng nhờ chăn nuôi. Họ giàu lên nhờ nuôi lươn, nuôi ếch bằng những kinh nghiệm hết sức tinh vi.
Có một thời gian thương lái Trung Quốc sang Việt Nam thu gom ếch với giá cao. Người Việt Nam kéo nhau đi bắt ếch cho bằng sạch bán cho họ. Người dân đồn đãi rằng, Trung Quốc “chơi xỏ” Việt Nam. Bởi, con ếch là loài rất có lợi cho nông nghiệp, giúp nông dân diệt trừ sâu bọ hại hoa màu. Nhưng không biết họ “chơi xỏ” như thế nào. Hóa ra, thời đó, Trung Quốc lạm dụng thuốc trừ sâu, ếch chết không còn một bóng. Giờ thì, người Trung Quốc có cả vùng chuyên nuôi ếch xuất ngược sang việt Nam. Và người Việt Nam đang ăn con ếch mang trong mình hàng chục loại thuốc trừ sâu của Trung Quốc.
Trái với con ếch, con lươn chưa từng bị người Trung Quốc làm nên “cơn sốt” ở Việt Nam. Nhưng đến thời điểm này thì con lươn Trung Quốc đã thực sự nguy hiểm. Chính người nông dân Trung Quốc đã tiết lộ những “bí kíp” được cho là nguyên tắc bất di, bất dịch của người nuôi lươn.
Triệu Chính Chính là một nông dân có trang trại nuôi lươn ở Phúc Kiến. Nhờ nuôi lươn mà người nông dân họ Triệu này gây dựng được một cơ ngơi hoành tráng, đầy đủ tiện nghi. Ông ta được chính quyền địa phương tặng danh hiệu gương điển hình ưu tú trong lao động sản xuất. Thế nhưng, những gì ông ta làm để có cái danh hiệu như thế thì thật đáng sợ. Ông Triệu giới thiệu, nhà ông ta có 118 bể nuôi lươn. Tháng nào ông ta cũng có lươn xuất khẩu đi nhiều nước.
- Mỗi tháng ông xuất bao nhiêu lươn?
- Gần một tấn.
- Thị trường chính là ở đâu vậy?
- Tôi chỉ cung cấp thôi. Ở đây có những nhà chuyên xuất khẩu, tôi đảm bảo nguyên liệu cho họ. Tôi được biết họ xuất khẩu đi Mỹ, châu Âu và các nước trong khu vực.
- Nó thực sự an toàn chứ, ý chúng tôi là thịt lươn nuôi như thế này…
- Tất nhiên là an toàn. Nó rất ngon và được ưa chuộng.
Triệu Chính Chính cho biết những con lươn đồng và lươn nuôi có sự khác biệt rất lớn. Những con lươn đồng có màu da vàng óng nhưng lươn trong bể của ông ta lại có màu đen trắng. Lý giải cho điều này, ông ta cho biết là lượng bùn trong bể ít, lại bị nhiễm nhiều chất độc, trong đó có lượng thức ăn thừa làm cho lươn bị biến đổi màu da. Nhưng có một bí mật lớn hơn trong nghề nuôi lươn ở Phúc Kiến là những người nông dân này còn kiêm cả vai trò “bác sĩ sản khoa” cho lươn. Chính xác là họ đã thường xuyên cho lươn uống thuốc ngừa thai. Tại sao vậy?
Người nông dân ưu tú họ Triệu nói rằng, cho lươn uống thuốc ngừa thai để nó tăng trưởng nhanh. Trong chu kỳ sinh trưởng, nếu lươn mang thai sẽ làm chậm sự phát triển, giảm trọng lượng và người nông dân sẽ thất thu.
- Vậy đó là thuốc ngừa thai của người sao?
- Đúng thế. Chúng tôi chỉ dùng với lượng nhỏ, trộn lẫn thức ăn đã được làm ướt. Lươn sẽ không mang thai và lớn rất nhanh.
- Thuốc đó mua ở đâu?
- Người ta bán ở chợ. Nó được điều chế dạng lỏng hoặc dạng bột đóng gói. Giá chỉ từ 8 đến 35 tệ cho một gói trọng lượng 1kg.
- Nó vẫn an toàn ư?
- Nó vẫn an toàn.
Trên thực tế, chính quyền địa phương đã cấm người nông dân cho lươn uống thuốc ngừa thai của người. Lươn sẽ hấp thu vào cơ thể một lượng thuốc ngừa thai và điều này sẽ gây ngộ độc cho con người khi sử dụng. Và như thế tức là, khi chúng ta ăn những con lươn được nhập từ Trung Quốc tức là chúng ta đang ăn thuốc ngừa thai.
Dược phẩm Trung Quốc cũng có độcMời độc giả xem thêm: Vạch trần “công nghệ tẩm độc” vào thực phẩm của Trung Quốc các kỳ:
Trung Quốc sản xuất cho thế giới đến 70% lượng penicillin, 50% lượng aspirin, và 33% lượng tylenol. Các công ty dược Trung Quốc cũng đã chiếm lĩnh phần lớn thị phần thế giới về kháng sinh, enzyme, các acid amin chính và vitamin tổng hợp. Trung Quốc thậm chí đã thống lĩnh đến 90% thị phần thế giới về vitamin C, dù rằng họ đang có vai trò áp đảo trong việc việc sản xuất các loại vitamin A, B12, và E, không kể nhiều loại nguyên liệu để sản xuất vitamin tổng hợp. Tuy nhiên, đó lại là một nỗi hoang mang cho thế giới. Bởi liên tục thời gian gần đây, một số nước đã phát hiện trong dược phẩm của Trung Quốc cũng tồn tại độc tố.
Công nghệ “tẩm độc” biến đào Trung Quốc thành đào chính vụ Việt
Thủ đoạn “tẩm độc” vào thực phẩm của Trung Quốc đang ngang nhiên tồn tại trên chính nước ta. Báo chí đã tốn khá nhiều giấy mực, mục đích chỉ muốn cảnh báo rằng, thực...
Sự thật hoảng sợ dành cho mẹ Việt hay mua xúc xích cho con ăn
Thịt nát, thối và thuốc diệt côn trùng sau khi được trộn lẫn với phụ gia rồi cho vào nướng thành những cái xúc xích ngon lành. Loại xúc xích Trung Quốc này bán đầy vỉa hè Việt Nam. Có...
Rùng mình cá tôm sống trong bể hóa chất, tôm uống thuốc ngừa thai
“Không ăn sẽ chết, mà ăn sẽ chết nhanh hơn” - câu nói tỏ rõ sự bất lực về thực phẩm Trung Quốc nhiễm độc tràn lan trên thị trường. “Không ăn sẽ chết, mà ăn sẽ chết nhanh hơn”...
(Theo Công Lý)
http://trandaiquang.net/rung-minh-ca-tom-song-trong-be-hoa-chat-tom-uong-thuoc-ngua-thai.html
Rùng mình cá tôm sống trong bể hóa chất, tôm uống thuốc ngừa thai
Reviewed by Nguyễn Đế Vương
on
11:25
Rating:
Không có nhận xét nào: